Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Nam Quốc Sơn Hà


Lý Thường Kiệt
 
南 國 山 河       
 
      書        
汝      


李常傑

NAM QUỐC SƠN HÀ

Lý Thuờng Kiệt 

Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghich lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!


Phỏng Dịch

SÔNG NÚI NƯỚC NAM

Sông Núi nước Nam của Vua Nam
Luật Trời phân định rõ ràng ràng
Cớ sao quân giặc sang cướp nước?
Thất bại ê chề ắt phải mang!

Xuân Mai

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Phù Vân



Tái Sinh từ hiện kiếp này
Đời tôi đổi mới hết lay lắt buồn 
Qua cầu nhìn bọt nước tuôn  
Xác thân quá khứ hồi chuông  tạ từ
Mùa Thu lá sáng sương mù
Ơn em neo giữ níu phù vân trôi.
                           Trần Minh Khải
Tặng Sinh Nhật BN, 
30 tháng mười 2011

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Phạm Bá Hiền


Sharing Time (Giờ Chia Sẻ) 

Giờ sharing trong lớp học của mấy em tuổi ngây thơ mấy chục năm trước làm tôi nhớ lại hồi nhỏ có cái gì cũng đem khoe. Không biết đẹp hay xấu, ngon hay dỡ. Cái con vụ nầy của anh tau cho, cái bánh ni mạ tau làm, cái kẹp tóc nầy của chị tau…cái gì cũng ngon và trân quý cả. Ở đây, buổi sáng vào lớp các em được khuyến khích lên đứng trước lớp đem sharing một cái gì để tập ăn nói, chia sẻ. Có khi là bức hình đã cũ của gia đình, có khi là một món đồ chơi đơn sơ, một món quà nhận được trong lễ sinh nhật vừa qua. Cái gì trông ra cũng thân thiết và có giá hết, dù chỉ là một cái carte postale từ một xứ xa xôi của người anh họ gởi về cho gia đình… Mà quả thật là cái gì cũng trân quý, vì trân quý ở lời nói chân thành, ở cái cử chỉ nâng niu của đôi bàn tay, từ đôi mắt trìu mến của người chia sẻ.



My Country, Right or Wrong…
Hơn 20 năm trước đây, khi chân ướt chân ráo, dưới thuyền bước lên thì tôi vào làm trợ giáo cho một trường tiểu học ở Calif. Một hôm cô giáo chính ra một đề bài cho homework. Đề ghi là: " Nói về gia đình và quê hương của em." Cái subject nầy nghe ra đơn giản mà cũng ôm đồm dữ! ; hơn nữa, lớp con nít tôi phụ trách gồm quá nhiều sắc dân và xuất xứ khác nhau. Mấy hôm sau tôi được giao một số bài để kiểm, tôi lần lượt đọc và phê điểm cho mấy màu cờ và sắc áo; đến lượt trước mắt tôi hiện ra một lá cờ đề chữ Việt Nam với hình vẽ tô màu một ngôi sao vàng trên nền cờ đỏ, và bên dưới là một ngôi nhà có mấy cây dừa hay cây cau cao vút, trước sân nhà có một con chó mực nằm có vẻ ngoan ngoãn dưới chân mấy người đứng ngồi, với nét vẽ non nớt nhưng tỏ ra cẩn thận trau chuốc, và ghi ở dưới là Ông tôi, Bà tôi, Ba tôi, Mẹ tôi và Em tôi. Tôi ngồi lặng im một lúc, nhớ về quê hương… có một cái gì gần gũi với mình quá từ cái bài homework của em bé học sinh và tôi trên đất nước xa lạ nầy mà tôi mới đặt chân đến không lâu. My country, right or wrong, vàng hay đỏ, màu cờ từng thay đổi, nhưng quê hương vẫn là quê hương. Tôi quý trọng cái ký ức của em bé 8 tuổi mới rời quê nhà cũng không lâu. Tôi phê điểm rất tốt cho em, cho bài làm nói về quê hương và gia đình, đơn sơ non nớt nhưng chân thành với cái đề tài mà bao nhiêu bút mực từng đối chất tranh cãi mà chưa bao giờ rốt ráo. 


Phạm Bá Hiền 

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Boris Pasternak


WINDS

I have died, you live along with woe.
Now stormwinds, keening and repining,
Rock house and pine trees to and fro-
Not tree by tree, but one blow
All groves together intertwining
With the illimitable space.
Thus sailboats sheltered at their base
Are rocked by winds along a bay.
But not in senseless agitation
The stormwind rages day by day:
Alone of grief its lamentation
And for you its lullaby of desolation
(Boris Pasternak)


GIÓ TRẦN GIAN

Khi tôi chết chỉ mình em thương tiếc
Gió trần gian rên rỉ thổi u buồn
Mái nhà xưa, thông đứng ngã nghiêng luôn
Không một gốc mà cả vùng bão táp…

Khóm rừng cây xót xa mình cúi rạp
Giữa khung trời bát ngát của trần gian
Chiếc thuyền neo im đứng nép bên dòng
Cũng lay chuyễn với gió ngoài biển động

Nỗi niềm đó khơi một vùng sâu thẫm
Giông tố đầy từng đợt của ngày mai
Với nhớ thương rên xiết nỗi u hoài
Âm điệu nhạc cô đơn buồn vô tận

TTT Phỏng dịch (09/22/09)    
 Của Boris Pasternak (Doctor Zhivago)

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Les feuilles mortes - Jacques Prévert




LES FEUILLES MORTES




Oh! je voudrais tant que tu te souviennes

Des jours heureux où nous étions amis

En ce temps-là la vie était plus belle,

Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle

Tu vois, je n'ai pas oublié...

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,

Les souvenirs et les regrets aussi

Et le vent du nord les emporte

Dans la nuit froide de l'oubli.

Tu vois, je n'ai pas oublié

La chanson que tu me chantais.


C'est une chanson qui nous ressemble

Toi, tu m'aimais et je t'aimais

Et nous vivions tous deux ensemble

Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais

Mais la vie sépare ceux qui s'aiment

Tout doucement, sans faire de bruit

Et la mer efface sur le sable

Les pas des amants désunis.


Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,

Les souvenirs et les regrets aussi

Mais mon amour silencieux et fidèle

Sourit toujours et remercie la vie

Je t'aimais tant, tu étais si jolie,

Comment veux-tu que je t'oublie?

En ce temps-là, la vie était plus belle

Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui

Tu étais ma plus douce amie

Mais je n'ai que faire des regrets

Et la chanson que tu chantais

Toujours, toujours je l'entendrai!

Jacques Prévert

Những Chiếc Lá Khô

(Phỏng dịch bài thơ Les feuilles mortes)
(của Jaques Prevert)

Tôi vẫn mơ, em nhớ chăng dạo ấy,
Chuỗi ngày vui từ thuở bạn lòng nhau,
Đời thật đẹp và mặt trời thiêu cháy,
Như giờ đây khi nắng chiếu qua đầu.

Lá khô rơi đã viên thành đống lá,
Em nhớ chăng, có quên lãng bao giờ,
Lá khô rơi đã viên thành đống lá,
Kỷ niệm đầy hối tiếc nỗi bơ vơ.
Gió Bấc thổi, mang theo từng chiếc nhẹ,
Đêm đã buồn lạnh đến nỗi hoang sơ,
Em biết chăng, anh vẫn còn nhớ khẻ,
Điệu nhạc tình em hát để anh mơ.

Điệu nhạc tình của chúng mình trổi dậy,
Nói yêu em và em nói yêu anh,
Đời là cuả đôi tình nhân bừng cháy,
Nói yêu em và em nói yêu anh,
Rồi cuộc sống nhẹ nhàng trôi chẳng thấy,
Chia lìa nhau khi mộng ước chưa thành.

Cơn sóng biển dạt dào lên bãi cát,
Vết chân tình cũng giả biệt đi nhanh.
Lá khô rơi đã viên thành đống lá,
Kỷ niệm đầy hối tiếc nỗi bơ vơ.
Mà mối tình lặng câm và quý giá,
Vẫn mỉm cười dấu ước vọng trong mơ.

Người yêu dấu, em là thần mỹ nữ,
Làm sao quên nét đẹp buổi ban đầu,
Mà thời khắc khi chúng mình gặp gỡ,
Muôn mặt trời chói lọi thuở quen nhau.
Em là cả người tình nhân thắm thiết,
Anh chỉ là một nét vẽ thương đau,
Với câu hát vang vang lời tiễn biệt,
Nhớ em hoài cho đến tận ngàn sau…

TTT (2011)


Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

La Terre Natale - Alphonse de Lamartine


La Terre Natale



                 Pourquoi le prononcer ce Nom de la Patrie ?
                         Dans son brillant exil mon coeur en a frémie ;
                        Il resonne de loin dans son âme attendrie ,
                        Comme le pas connus ou la voix d’un ami .

                        Montagnes que voilait le brouillard de l’Automne ,
                        Vallons que tapissait le grive du matin ,
                        Saules dont l’emondeur effeuillait la couronne ,
                        Vieille tours que le soir dorait dans le lointain ,

                        Murs noircis par les ans, couteaux, sentier rapide ,
                        Fontaines òu les pasteurs accroupies tour à tour
                        Attendaient goute à goute une eau rare et limpide ,
                        Et, leur urne à la main, s’entretenaient du jour ,

                        Chaumière òu du foyer étincelait la flamme ,
                        Toit que le pèlerin aimait à voir fumer ,
                        Objets inanimés, avez-vous donc une âme
                        Qui s’attache à notre âme et la force d’aimer .

Lamartine (1790-1869)

Quê Hương

                        Phỏng dịch bài thơ “ La Terre Natale” của Lamartine

                                Vì sao khi nhắc Quê Hương,
                        Nỗi niềm thương nhớ tha phương chạnh lòng.
                        Dư âm chìm lắng tâm hồn,
                        Bước chân, lời nói bạn còn ngân vang .

                        Núi rừng bao quãng Thu sang,
                        Lưng đèo cô đọng những làn sương mai,
                        Liễu buồn trải lá trương đài,
                        Tháp xưa vàng lộng nối dài hoàng hôn .

                        Tường thâm u dẫn lối mòn,
                        Vạc xa mục tử gối hàng đợi trông,
                        Nước trong giọt nhẹ tuôn giòng,
                        Bình nghiêng tay đỡ nỗi lòng phút giây .

                        Lều tranh bếp lữa rực đầy,
                        Tha nhân lặng ngắm khói bay mái dồn,
                        Cảnh vô tri, có tâm hồn,
                        Dấu yêu tận đáy lòng son nghìn trùng.

                                    Tôn Thất Thiều (2006)

Nhớ Quê Hương - thơ


Thật rất hân hạnh được xem thơ và xin kính họa thơ với Giáo Sư Thi Sĩ Tôn Thất Trình để giải trí cho vui tuổi hạc!
Kính chúc quý vị an lành và hạnh phúc.
ST
Xin kính họa lại :
NHỚ QUÊ HƯƠNG
Cần Thơ gió mát Ninh Kiều
Cửu Long nước ngọt thương nhiều Hát Giang.
Hận thù Hán tộc cướp ngang
Hương Giang dậy sóng - Đèo Ngang phá rừng.
Thương quê nước mắt rưng rưng
Đồng Nai hương bưởi chưa ngưng nhạc vàng.
Ai còn ngái ngủ mơ màng
Thương ngư-phủ chịu phũ-phàng biển xưa!
Miền Tây nhờ nước Biển Hồ
Dân Việt phẩn uất bản đồ biên cương.
Ngàn trùng thương nhớ quê hương
Biết bao kỷ niệm - tha hương sương mù.

Minh Lương Trương Minh Sung
Cali. ngày 24 / 05 / 2011




Nhớ Quê Hương

Tâm Đạo

Cửu Long lớp lớp phù kiều
Trăng đêm Tam Đảo, mây chiều Hương Giang.
Ngập ngừng, gió lộng Đèo Ngang
Đồng Nai bến gọi, Trường Sơn hẹn rừng

Bãi chiều sóng vỗ Côn Sơn
Hà Tiên huyệt động, Chùa Hương đạo vàng
Trường Sa cồn nổi mơ màng
Nam Quan ải cũ ngăn “càn” nẻo xưa

                    Yali thác cuộn sông hồ          
Bờ Y, Châu Phú, cơ đồ biên cương

Đêm tàn thoáng bóng quê hương
Đôi bờ xa cách, ngàn phương mịt mù.
tâm đạo