Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

La Terre Natale - Alphonse de Lamartine


La Terre Natale



                 Pourquoi le prononcer ce Nom de la Patrie ?
                         Dans son brillant exil mon coeur en a frémie ;
                        Il resonne de loin dans son âme attendrie ,
                        Comme le pas connus ou la voix d’un ami .

                        Montagnes que voilait le brouillard de l’Automne ,
                        Vallons que tapissait le grive du matin ,
                        Saules dont l’emondeur effeuillait la couronne ,
                        Vieille tours que le soir dorait dans le lointain ,

                        Murs noircis par les ans, couteaux, sentier rapide ,
                        Fontaines òu les pasteurs accroupies tour à tour
                        Attendaient goute à goute une eau rare et limpide ,
                        Et, leur urne à la main, s’entretenaient du jour ,

                        Chaumière òu du foyer étincelait la flamme ,
                        Toit que le pèlerin aimait à voir fumer ,
                        Objets inanimés, avez-vous donc une âme
                        Qui s’attache à notre âme et la force d’aimer .

Lamartine (1790-1869)

Quê Hương

                        Phỏng dịch bài thơ “ La Terre Natale” của Lamartine

                                Vì sao khi nhắc Quê Hương,
                        Nỗi niềm thương nhớ tha phương chạnh lòng.
                        Dư âm chìm lắng tâm hồn,
                        Bước chân, lời nói bạn còn ngân vang .

                        Núi rừng bao quãng Thu sang,
                        Lưng đèo cô đọng những làn sương mai,
                        Liễu buồn trải lá trương đài,
                        Tháp xưa vàng lộng nối dài hoàng hôn .

                        Tường thâm u dẫn lối mòn,
                        Vạc xa mục tử gối hàng đợi trông,
                        Nước trong giọt nhẹ tuôn giòng,
                        Bình nghiêng tay đỡ nỗi lòng phút giây .

                        Lều tranh bếp lữa rực đầy,
                        Tha nhân lặng ngắm khói bay mái dồn,
                        Cảnh vô tri, có tâm hồn,
                        Dấu yêu tận đáy lòng son nghìn trùng.

                                    Tôn Thất Thiều (2006)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét