Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Les feuilles mortes - Jacques Prévert




LES FEUILLES MORTES




Oh! je voudrais tant que tu te souviennes

Des jours heureux où nous étions amis

En ce temps-là la vie était plus belle,

Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle

Tu vois, je n'ai pas oublié...

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,

Les souvenirs et les regrets aussi

Et le vent du nord les emporte

Dans la nuit froide de l'oubli.

Tu vois, je n'ai pas oublié

La chanson que tu me chantais.


C'est une chanson qui nous ressemble

Toi, tu m'aimais et je t'aimais

Et nous vivions tous deux ensemble

Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais

Mais la vie sépare ceux qui s'aiment

Tout doucement, sans faire de bruit

Et la mer efface sur le sable

Les pas des amants désunis.


Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,

Les souvenirs et les regrets aussi

Mais mon amour silencieux et fidèle

Sourit toujours et remercie la vie

Je t'aimais tant, tu étais si jolie,

Comment veux-tu que je t'oublie?

En ce temps-là, la vie était plus belle

Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui

Tu étais ma plus douce amie

Mais je n'ai que faire des regrets

Et la chanson que tu chantais

Toujours, toujours je l'entendrai!

Jacques Prévert

Những Chiếc Lá Khô

(Phỏng dịch bài thơ Les feuilles mortes)
(của Jaques Prevert)

Tôi vẫn mơ, em nhớ chăng dạo ấy,
Chuỗi ngày vui từ thuở bạn lòng nhau,
Đời thật đẹp và mặt trời thiêu cháy,
Như giờ đây khi nắng chiếu qua đầu.

Lá khô rơi đã viên thành đống lá,
Em nhớ chăng, có quên lãng bao giờ,
Lá khô rơi đã viên thành đống lá,
Kỷ niệm đầy hối tiếc nỗi bơ vơ.
Gió Bấc thổi, mang theo từng chiếc nhẹ,
Đêm đã buồn lạnh đến nỗi hoang sơ,
Em biết chăng, anh vẫn còn nhớ khẻ,
Điệu nhạc tình em hát để anh mơ.

Điệu nhạc tình của chúng mình trổi dậy,
Nói yêu em và em nói yêu anh,
Đời là cuả đôi tình nhân bừng cháy,
Nói yêu em và em nói yêu anh,
Rồi cuộc sống nhẹ nhàng trôi chẳng thấy,
Chia lìa nhau khi mộng ước chưa thành.

Cơn sóng biển dạt dào lên bãi cát,
Vết chân tình cũng giả biệt đi nhanh.
Lá khô rơi đã viên thành đống lá,
Kỷ niệm đầy hối tiếc nỗi bơ vơ.
Mà mối tình lặng câm và quý giá,
Vẫn mỉm cười dấu ước vọng trong mơ.

Người yêu dấu, em là thần mỹ nữ,
Làm sao quên nét đẹp buổi ban đầu,
Mà thời khắc khi chúng mình gặp gỡ,
Muôn mặt trời chói lọi thuở quen nhau.
Em là cả người tình nhân thắm thiết,
Anh chỉ là một nét vẽ thương đau,
Với câu hát vang vang lời tiễn biệt,
Nhớ em hoài cho đến tận ngàn sau…

TTT (2011)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét