Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

Thơ Đạo


Tâm Nguyên
(Tôn Thất Đào)


Vô Thường

Thân mỏng mảnh nổi trôi giòng mộng ảo,
Ý đam mê đeo đẳng kiếp luân hồi.
Ánh chân tâm xua đuổi bóng vô thường,
Hòa lẫn với Chân Như chung một khối.


Viễn Du



Sáu mốt năm trời mới bớt ngu,
Nhờ thầy, nhờ bạn bảo nên tu.
Mãi ngâm kinh kệ lòng thêm sáng,
Chiều tụng Chân Kinh mắt khỏi mù.
Chính thuyết Bồ Đề hằng tưởng niệm,
Hành vi vô ngả quyết công phu.
Thân này rồi sẽ tan ra cát,
Tịnh độ một lòng nguyện viễn du.


Hạnh Phúc


Cả vợ liền chồng đã thấy ngu,
Cùng nhau dìu dắt bước đường tu.
Hảo duyên trần thế như gang tấc,
Hạnh phúc sa bà tựa khói mù.
Viễn ảnh Chân Như thường quán tưởng,
Đài quy bất thối cố công phu.
Thành tâm tụng niệm kinh và kệ,
Phật độ rồi đây được viễn du.


Ảo Ảnh


Mộng Trung sực tỉnh giấc êm đềm,
Thu nguyệt theo hoa đuổi bóng đêm,
Ảo ảnh trần ai mê đắm mãi,
Luân hồi nghiệp quả, nổi chìm thêm.
Con đò Bát Nhã đưa bên cửa,
Ngọn đuốc Chân Như rọi trước thềm.
Giác ngộ ân sâu bao xiết kể,
Quyết tâm tu luyện ngỏ lo đền.


Chữ Như


Phật pháp lưu truyền tám vạn tư,
Học hành không thiếu cũng không dư.
Năm nay tỉnh lại chừng quên hết,
Chỉ nhớ trên đầu một chữ Như.
Tinh hoa đạo phật từng âm hưởng,
Chỉ thẹn cho trò dốt chữ dư.
Điển lễ pháp môn chưa hiểu rõ,
Hướng lòng hâm mộ quyện Chân Như.


Tu Tĩnh

Bấy lâu vui bạn nói bâng quơ,
Nghĩ thẹn cho mình chửa hết mơ,
Trước Phật rày xin tư tĩnh lại
Lửa trầm đốt cạn cả nguồn thơ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét